Thơ Tình Cổ Xưa

Thơ Tình Cổ Xưa

Sưu tầm những bài thơ Hàn Mặc Tử về tình yêu hay nhất gửi đến bạn đọc.

Thơ Tình Hàn Mặc Tử Hay Đặc Sắc

Mời bạn cùng thưởng thức những bài thơ tình Hàn Mặc Tử hay đặc sắc vừa được Thohay.vn sưu tầm sau đây.

Tôi hằng muốn thấy người tôi yêu,Nhơ nhởn đồi thông lúc xế chiều,Ðể ngực phập phồng cho gió rỡn,Ðưa tay hứng lấy tình thanh cao…

Tôi thích nép mình trong cánh cửa,Hé nhìn dáng điệu của người yêu,Bước đi ngượng nghịu trên đường cái,Mỗi lúc ngang qua trước mặt lều.

Có lần trông thấy người tôi yêu,Ðôi má đỏ bừng, tôi chạy theo,Tìm thấy hương thừa trong nếp áo,Thờ ơ, làn gió thoảng bay vèo.

Có lần trông thấy người tôi yêu,Tôi lại giả vờ lên mặt kiêu,Như chẳng sá gì cô gái lịch,Xa rồi, hối hận mới nhìn theo…

Tôi ưng trông thấy người tôi yêu,Ngồi cạnh suối trong cổi yếm đào…Len lén đưa tay vốc nước rửa,Trong khi cành trúc động và xao…

Tôi không muốn gặp người tôi yêu,Có lẽ vì tôi mắc cỡ nhiềuSắc đẹp nõn nà hay quyến luyến,Làm tôi hoa mắt nói không đều.

Cả miệng ta trăng là trăng!Cả lòng ta vô số gái hồng nhan;Ta nhả ra đây một nàng,Cho mây lặng lờ, cho nước ngất ngây,Cho vì sao rụng xuống mái rừng say.Gió thổi rào rào như lá đổ,Suối gì trong trắng vẫn đồng trinh.Bóng ai theo dõi bóng mình,Bóng nàng yêu tinh.Dịp cười như tiếng vỡ pha lê…Thưa, tôi không dám say mê,Một mai tôi chết bên khe ngọc tuyền.Bây giờ tôi dại tôi điên,Chấp tay tôi lạy cả miền không gian.

Hẹn tôi tảng sáng đi tìm mộng,Mộng còn lưởng vưởng bến xa mơ…Tiếng gà gáy rụng trăng đầu hạ,Tôi hoảng hồn lên, giận sững sờ!

TẶNG BẠN BÀI THƠ HAY CỦA HÀN MẶC TỬ 👉 Bài Thơ Những Giọt Lệ

Mặt trời mai ấy đỏ ongNàng tiên hóng mát trên hòn cù laoMùi xiêm thơm tựa sen ngàoÁo xiêm: nhuộm nắng hồng đào chưa khôBỗng trong im lặng như tờHương gì ngan ngát giả đò say sưaGió ơi lại đấy mà ngừaTôi đứng xa lắm xin chừa tôi điHồn tôi mắc cỡ là vìKhông quen thưởng thức cái gì ngất ngâyNhư là ánh sáng vàng layNhư thơ sắp sửa phô bày yêu đươngNơi đây mây gió chán chườngÝ gì tiên nữ đo lường tình tôiTôi toan hớp cả ánh trờiTôi toan đớp cả miếng cười trong khe.

Đêm qua trăng vướng trong cành trúcCô láng giềng bên chết thiệt rồiTrinh tiết vẫn còn nguyên vẹn mớiChưa hề âu yếm ở đầu môi.

Xác cô thơm quá thơm hơn ngọcCả một mùa xuân đã hiện hìnhThinh sắc cơ hồ lưu luyến mãiChết rồi – xiêm áo trắng như tinh.

Có tôi đây hồn phách tôi đâyTôi nhập vào trong xác thịt nàyCốt để dò xem tình ý lạTrong lòng bí mật ả thơ ngây

Biết rồi, biết rồi! Thôi biết cảTé ra Nàng sắp sửa yêu taBao nhiêu mơ ước trong tim ấyNhư chưa xuân về thổ lộ ra.

Tôi ngâm thơ trăng thơ trăngKhông ngờ gió mát phăng phăng bay về.Sáng xanh đậu bức tranh đề,Bông thơm hội ý bên lề chờ mong.Tiếng ca nhẹ thỡn chưa vồng,Bởi chưng huyền ảo còn lồng hương lên.Chờ đày khí hậu còn nguyên,Không ai chạm tới mà đền sao đang.Tôi ưng quá! Tôi ưng nàng,Nàng xa xa lắm, ơi nàng Trăng ơi!

Máu đã khô rồi thơ cũng khôTình ta chết yểu tự bao giờ!Từ nay trong gió, – trong mây gió,Lời thảm thương rền khắp nẻo mơ.

Ta còn trìu mến biết bao ngườiVẻ đẹp xa hoa của một trời,Đầy lệ, đầy thương, đầy tuyệt vọng.Ôi! giờ hấp hối sắp chia phôi!

Ta trút linh hồn giữa lúc đây,Gió sầu vô hạn nuối trong cây…– Còn em sao chẳng hay gì cả?Xin để tang anh đến vạn ngày.

Được tin em sắp lấy chồngAnh cười đã lắm, anh buồn cũng ghê.Em ơi, em nuốt lời thềAnh lầm anh tưởng gái quê thật thà.

Sao bao năm xa cách ngoài mây nước,Lòng anh luôn mơ hoảng với ngày trôi,Lá còn thắm, ngày còn xanh tha thướt,Tình đôi ta sao chửa đượm màu tươi?Ví dù chăng lời ái ân có bảo:Tình đôi ta bất diệt đến ngàn thuSẽ lừng danh đến hoa cây Bồng Đảo.Nhưng yêu thương không nên được nghi ngờ.Rừng thiên vẫn cao ngôi trong yên lặng,Bãi tha ma ghê như bóng đêm lan.Ta cứ tưởng lòng ta không kinh hoảngBằng khi nghe xảy biến “Hải bình trang”Ái khanh hỡi! Lòng ta run như gióĐêm trăng buồn màu sắc thắm không reoNhững khi mơ thấy niềm cô phụ,Tình muôn năm héo hắt đến tim yêu.Nhưng làm sao lòng ta luôn nơm nớpVà bao giờ cũng muốn tránh nhau ra,Tình cao riêng muôn đời không tái hợpVì lòng ơi! Ngao ngán đến thời xa.

Hy vọng bạn đọc sẽ thích các bài thơ tình Hàn Mặc Tử thi vị, mang ý nghĩa sâu sắc sau đây.

Tuổi trẻ nào e nỗi ế chồngDèm pha mặc kệ ngó như khôngSen phơi nắng hạ hương càng thắmBùn lóng hồ thu nước vẫn trongDòng Ngư gieo thơ chưa gặp kháchCầu Lam đợi ngọc quản chi côngMiệng lằn lưới mối đừng khua nữaTa há như ai vững tợ đồng!

Bích Ngọc nào đây muốn lấy chồng?Con nuôi bà Tú phải hay không?Trăng non khi đã nhiều lên xuốngBến nước bây giờ lắm đục trongBảy chữ tám nghề thêm mệt nãoNăm lừa mười lọc tiếc cho công.Lầu xanh quyết chí gieo cầu hả?Có Tú Xơn kia kết giải đồng!

Non nước tâm tình rộng bốn phươngĐòi em làm Nhạc, tôi làm HươngĐêm nay đại yến Lâm Xuân CácĐiêu Thuyền đàn khúc Tề Tuyên Vương

Xong rồi đôi ta qua Đào NguyênEm làm rượu ngọt, anh làm menTiên cô không đợi duyên mời mọcSay thôi gò má đỏ rần lên.

Liêu Tây bây giờ đang chiêm baoBây giờ ly biệt đến phương naoƯớc chi ta hoá làm Lê ảnhĐể khóc thương nhau đến bạc đầu.

Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?Bao giờ tôi hết được yêu vì,Bao giờ mặt nhựt tan thành máu,Và khối lòng tôi cứng tợ si?

Họ đã xa rồi khôn níu lại,Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa…Người đi, một nửa hồn tôi mất,Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.

Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?Sao bông phượng nở trong màu huyết,Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?

Từ ấy anh ra đi,Ngoài song không gió thoảng.Hoa đào vắng mùi hương,Lòng em xuân hờ hững…

Từ ấy anh ra đi,Bóng trăng vàng giải cát,Cánh cô nhạn bơ vơ…Liệng dưới trời xanh ngát…

Từ ấy anh ra đi,Tiếng dương cầm vắng bặt,Dường tan trong đám sương,Thoảng về nơi làng mạc…

Từ ấy anh ra đi,Em gầy hơn vóc liễu,Em buồn như đám mâyNhững đêm vừng trăng thiếu…

Lãng tử ơi! Mi là tên hành khấtMay không chết lạnh trước lầu mỹ nhânTa đi tìm mộng tầm xuânGặp ma nhà Nguyễn bay trên mâyRượu nắng uống vào thì sayÁo ta rách rưới trời không váMà bốn mùa trăng mặc vải trăng.Không ai chết cả sao lòng buồn như tang?Cho tôi mua trọn hàm răngHàm răng ngà ngọc, hàm răng đa tìnhMột chắc ta lại với mìnhCó ai vô đó mà mình hổ ngươi?Lãng tử ơi! Mi là tên hành khấtMay không hộc máu chết rồi còn đâu.Trời hỡi! Nhờ ai cho khỏi đóiGió trăng có sẵn làm sao ăn?Làm sao giết được người trong mộngĐể trả thù duyên kiếp phũ phàng?

Chửa gặp nhau mà đã biệt ly,Hồn anh theo dõi bóng em đi.Hồn anh sẽ nhập trong luồng gió,Lưu luyến bên em chẳng nói gì.

Thơ em cũng giống lòng em vậy,Là nghĩa thơm tho như ánh trăng,Mềm mại như lời tơ liễu rỉ,Âm thầm trong áng gió băn khoăn.

Anh đã ngâm và đã thuộc làuCả ngàn rung động bởi thương đau,Bởi vì mê mẩn vì khoan khoái,Anh cắn lời thơ để máu trào…

Lời thơ ngậm cứng không rền rĩ,Mà máu tim anh vọt láng lai.Thơ ở trong lòng reo chẳng ngớt,Tiếng vang tha thiết dội khắp nơi.

Em đã nghe qua, em đã hay,Tình anh sao phải chứng mê say,Anh điên anh nói như người dạiVan lạy không gian xoá những ngày…

Những ngày đau khổ nhuộm buồn thiu,Những áng mây lam cuốn dập dìu,Những mảnh nhạc vàng rơi lả tả,Những niềm run rẩy của đêm yêu.

Anh đứng cách xa hàng thế giới,Lặng nhìn trong mộng miệng em cười.Em cười anh cũng cười theo nữa,Để nhắn hồn em đã tới nơi.

Đừng bỏ lỡ phân tích tác phẩm ❤️️Đây Thôn Vĩ Dạ ❤️️ Nội Dung, Nghệ Thuật

Những Chuyện Tình Và Người Yêu Của Hàn Mặc Tử

Nhắc đến Hàn Mặc Tử, người ta hay nghĩ đến chàng thi sĩ đa tài nhưng bạc mệnh. Ngoài ra những thông tin xung quanh chuyện tình nhà thơ Hàn Mặc Tử và tâm hồn lãng mạn, đa tình – cội nguồn cảm hứng thơ ca của ông cũng được nhiều người quan tâm.

Trong tình yêu lứa đôi, Hàn Mặc Tử chỉ biết yêu người, chứ chẳng hề đòi hỏi người ta có yêu mình không. Thậm chí nhiều mối tình chỉ đem lại sự cô đơn, nhưng thi sĩ vẫn yêu và vẫn viết những vần thơ cháy bỏng về tình yêu.

👉Mối tình đầu: Về mối tình đầu ít ai biết của Hàn Mặc Tử gắn liền với một cô gái Huế có cái tên rất mộc mạc: Trà. Cô là con gái út người cậu họ của Hàn Mặc Tử. Lần đầu gặp Trà, Hàn Mặc Tử ấp a ấp úng không biết xưng là gì vì Trà hơn tuổi. Họ xích lại gần nhau hơn nhờ nàng dịu dàng, tự nhiên bắt chuyện và hai người có cùng sở thích thơ văn, viết báo.

Mối tình với người đẹp tên Trà là mối tình yên lặng nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của chàng thi sĩ này. Nếu như những mối tình sau này đều được “giải tỏa” bằng thơ thì với nàng Trà, Hàn Mặc Tử không làm nổi một câu thơ để tỏ tình, thành ra tình yêu của chàng thi sĩ đa tình càng thổn thức.

Cho đến một ngày, một người chị họ đột ngột vào thăm nhà chàng, kể lể về đám cưới của Trà và bày tỏ nỗi tiếc nuối vì Trà rất dễ thương, thùy mị và ưng Hàn Mặc Tử nhưng chàng đã không “nói một tiếng”. Vậy là mối tình đầu tan vỡ trong lặng lẽ, để lại những hối hận, tiếc thương.

👉Mối tình thứ hai: Mối tình trong sáng và được nhắc đến nhiều nhất của Hàn Mặc Tử lại là người con gái Huế có cái tên rất đẹp: Hoàng Cúc.

Năm 1933, khi đang làm việc tại Quy Nhơn, Bình Định, Hàn Mặc Tử đã có dịp quen biết với Hoàng Cúc – một cô gái gốc Huế, qua một người em con chú con bác của nàng. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Hàn Mặc Tử đã đem lòng yêu cô gái có tâm hồn văn chương giống mình. Chàng từng sáng tác bài thơ “Hồn cúc” để bày tỏ tình yêu của mình với nàng.

Tuy nhiên, vốn là một cô gái kín đáo nên bề ngoài, Hoàng Cúc với Hàn Mặc Tử như hai phương trời xa lạ. Tình yêu của chàng trai đa tình cứ thế âm thầm lặng lẽ trôi qua mà không được đáp lại.

Sau nhiều lần vào Sài Gòn rồi trở lại mảnh đất Quy Nhơn, tình yêu ấy không hề phai nhạt mà càng nồng nàn hơn xưa. Chỉ có điều nó là thứ tình yêu đơn phương từ phía Hàn Mặc Tử. Để rồi, khi Hoàng Cúc theo cha về Vĩ Dạ ẩn cư làm tu sĩ, Hàn Mặc Tử đã coi nàng như đã đi lấy chồng và ôm nỗi đau tuyệt vọng vì tình yêu tan vỡ.

Khi biết Hàn Mặc Tử mắc bệnh nan y, Hoàng Cúc đã gửi cho Hàn Mặc Tử một bức ảnh phong cảnh có mây, nước, có chiếc đò ngang và cô gái chèo đò. Đó chính là cội nguồn cảm hứng của bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ nổi tiếng. Mối tình với cô gái Huế đẹp, trong sáng nhưng đượm buồn đã khép lại trong cuộc đời chàng thi sĩ đa tình như thế.

👉Mối tình thứ ba: Mối tình da diết nhất trong cuộc đời chàng thi sĩ đa tình gắn liền với cái tên Mộng Cầm (quê ở Phan Thiết, Bình Thuận). Từ một người hâm mộ tài năng của Hàn Mặc Tử, giữa hai người đã nảy sinh tình cảm qua các bức thư bàn chuyện thơ văn. Khi vào Sài Gòn làm báo, Hàn Mặc Tử cũng nhiều lần bắt xe về Phan Thiết gặp Mộng Cầm.

Nếu các mối tình trước của Hàn Mặc Tử là tình yêu đơn phương không được đáp lại thì lần này, Mộng Cầm đã chủ động bày tỏ tình cảm và nguyện làm người “nâng khăn sửa túi” cho Hàn Mặc Tử. Hai người đã trải qua những ngày tháng hạnh phúc và tràn đầy hy vọng.

Tuy nhiên chính Mộng Cầm đã gieo rắc vào lòng người thi sĩ này nỗi đau khôn nguôi khi quyết định lấy chồng giữa lúc ông lâm bệnh nặng. Nỗi đau về thể xác lẫn nỗi tuyệt vọng vì bị phụ tình đã khiến Hàn Mặc Tử rơi vào tâm trạng uất hận.

👉Mối tình thứ tư: Chính trong lúc đau đớn, tuyệt vọng nhất, bóng hồng tiếp theo đã bước vào cuộc đời ông, nàng tên Mai Đình, người ta gọi ấy là “tình văn chương”. Hai người quen nhau qua một người bạn văn của Hàn Mặc Tử. Năm 1937, Mai Đình đã chủ động đến Quy Nhơn tìm gặp người trong mộng.

Lúc ấy, Hàn Mặc Tử rất mặc cảm vì đang mang bệnh nặng nên không chịu gặp mặt. Nhưng càng như thế, Mai Đình càng thương xót hơn, nàng nói muốn chia sẻ bớt nỗi đau khổ của thi sĩ đa tình. Cảm kích trước tấm chân tình của người con gái này, song Hàn Mặc Tử vẫn cho rằng chuyện tình của họ sẽ chẳng có kết quả gì. Về sau, chứng kiến sự hy sinh và tình yêu lớn lao của Mai Tình, Hàn Mặc Tử mới đáp lại tình cảm của nàng.

Mai Đình đã ở bên Hàn Mặc Tử ngay cả lúc bệnh phong đã tàn tạ cả thể xác và tinh thần của chàng. Mai Đình luôn là người an ủi, động viên chàng thi sĩ khi anh bị xa lánh, hắt hủi. Tuy nhiên, tình yêu ấy cuối cùng vẫn không chiến thắng nổi một “thế lực” thứ 3 – ấy là sự cưỡng ép của bố mẹ Mai Đình, ép nàng đi lấy chồng.

👉Mối tình thứ năm: Mối tình thoáng qua khác trong cuộc đời Hàn Mặc Tử là Ngọc Sương. Ngọc Sương là chị ruột của Bích Khê – một người bạn văn của thi sĩ. Trong những ngày tháng đau đớn vì bệnh tật và tuyệt vọng vì tình yêu dang dở, sự xuất hiện của Ngọc Sương như một niềm an ủi lớn đối với Hàn Mặc Tử, nhưng tình yêu này chỉ như “gió thoảng mây bay”.

Ngoài ra Hàn Mặc Tử còn có một mối tình trong mộng với giai nhân có cái tên đẹp và ấn tượng Thương Thương cũng là một mối tình khác trong cuộc đời Hàn Mặc Tử. Người ta kể rằng, trong những ngày nằm trong túp lều bên bờ biển, Hàn Mặc Tử đã nhận được một bức thư đề tên người gửi là Thương Thương.

Bức thư bày tỏ tấm lòng của một nữ sinh xứ Huế với hồn thơ và cuộc đời bất hạnh của ông. Chàng đã đem lòng say đắm người trong mộng, đặt cho nàng biệt danh Người lụa bến Sông Hương. Tuy hai người không gặp mặt nhưng tình yêu đó đã chắp cánh cho những vở kịch thơ ngọt ngào như Duyên kỳ ngộ, Quần tiên hội…

Cập nhật thông tin về🌿Thơ Hàn Mặc Tử 🌿 Tiểu Sử Tác Giả, Tác Phẩm